top of page

Kitchen- Banana Yoshimoto

  • Nguyen Hoang Phuong Thao_Bài dự thi Game 30-04
  • Nov 26, 2016
  • 4 min read

Kitchen mở ra bằng đôi mắt ráo hoảnh, cay rát, một con tim chật nghẹt những cảm xúc dồn nén,và tâm hồn nhỏ bé bị xô đẩy của Sakurai Mikage- một cô gái vừa mất đi người bà thân yêu, người thân cuối cùng của cô ở cõi đời này; cùng cái vẻ đẹp điềm nhiên, trong lành của chàng thiếu niên nhà Tanabe- Yuichi.



Chuyện kể về Mikage, về bếp, về Yuichi, về "cô" Eriko- người bố cũng như người mẹ, về những điều tưởng chừng như không thể xảy ra, không thể chịu đựng, những điều quá sức tưởng tượng nhưng cũng quá đỗi đơn giản và dễ hiểu; đôi lúc lại mênh mang một thứ ánh sáng, hay bóng đêm tràn ngập...Lúc tròn trịa và bóng bẩy, lúc mờ ảo và nhoè nhoẹt, méo xẹo...Nhưng tất cả đều toát lên một vẻ đẹp, vẻ đẹp khác thường toát lên từ tâm tưởng của những con người bé nhỏ, những kiếp người sống âm thầm như chiếc bóng ấy, nếu không nói ra, chắc chẳng ai để ý rằng họ đang tồn tại....

Mikage nhạy cảm, với tâm hồn yếu đuối và kiên cường đến khó hiểu. Yuichi dịu dàng, điềm nhiên và lặng lẽ; nhẹ nhàng, sâu xa và tư lự. Eriko với cuộc đời của hai con người, mang cái vẻ mỏng manh của những giọt sương,vẻ đẹp thần thánh và thứ ánh sáng phát ra từ trái tim bao dung và đa cảm của một người phụ nữ, đồng thời vẫn giữ vững bản chất cứng cỏi và kiên quyết của một người đàn ông. Eriko như cái chậu dứa mà "cô" đã mua về cho vợ mình. "Cô" cứng rắn, gai góc... rồi "cô" cũng chết. "Cô" yếu đuối, yếu như cái đêm tâm hồn "cô" cùng cây dứa hoà vào làn nước mắt trong cơn gió lạnh. Khi người ta khóc, dù ít hay nhiều, ắt hẳn phải có một sự vật nào đấy đã, và sẽ giã từ.... Mình luôn tin như thế. Họ sống, tươi vui trong cái bình yên vắng lặng, niềm hạnh phúc giản đơn từ chiếc ghế sofa êm mềm, từ khoảng bếp, từ những món cùng ăn...và từ cái cách họ nhìn vào nhau, thấu hiểu, sẻ chia... tuyệt đối yên bình. Một thế giới chỉ có tiếng nước chảy, tiếng bát đũa lách cách, tiếng thức ăn sôi, tiếng mưa rơi, và những tiếng khúc khích cười; và họ yêu thương nhau, bằng cách trìu mến và ân cần nhất của những người xa lạ có duyên gặp mặt. Nó như một thứ chỉ xe buộc họ lại với nhau, không gò bó mà tự nguyện, chân thành. Có lúc, mình đã nghĩ, hạnh phúc của họ cũng như món "mì xem trăng" (Tsukimi Udon), thứ hạnh phúc nhẹ nhàng trượt lên nhau, trơn tru và dễ dàng như lòng trắng trứng; vàng ươm và tròn vành vạnh như lòng đỏ, thứ nổi bật nhất trong toàn thể; nhưng có ai biết được, trong cái thơm tho, dễ dàng ấy, bao nhiêu sợi mì bên trong vẫn đang quấn chặt, xiết chặt, cuộn rối và thắt nghẹt...


Cứ nhìn Yuichi mà xem,

Yuichi...từ tốn

Yuichi... dịu dàng

Yuichi...điềm nhiên

Yuichi đã được dạy dỗ và lớn lên theo cái cách như thế, để trở thành một con người tuyệt hảo.

Nhưng Yuichi vẫn có những nút thắt trong lòng.

Và trái tim thì rất lạnh...


Đọc Yuichi, mình như thấy được cả Yuichi trước mắt: mảnh khảnh, dịu dàng và cô đơn như một cây liễu non trong cơn gió buốt. Yuichi cười, Yuichi say, Yuichi khóc... Bao nhiêu lần Yuichi nấc lên trong câm lặng, là bấy nhiêu lần tim mình giật thột.

Có lẽ, mình đã bị hình dung của Yuichi ám ảnh...Hay nói cách khác, mình luôn bị ám ảnh bởi những chàng trai như thế, dịu dàng, từ tốn, và cô đơn đến tuyệt vọng.

Mình sợ....

Yuichi hẳn rất sợ...Và Mikage có lẽ khá hơn.

Vì Mikage có bếp

Và Yuichi có Mikage.


Truyện sẽ đi đến đâu? Mình cũng không biết nữa. Chỉ mới đọc đến nửa truyện thôi nhưng đã thấy lòng mình thổn thức đến kì lạ... Một thứ cảm xúc trôi lềnh bềnh theo dòng tâm trạng đau đớn một cách nhẹ nhàng. Một dòng sông phẳng lặng mang theo bao nỗi suy tư về cuộc đời con người...rồi sẽ biến mất đi như chiếc khinh khí cầu... Đến nỗi người ta không dám đụng đến chiếc điện thoại đang phát sáng...vì sợ ánh sáng ấy biến mất.


Thật kì lạ và tội nghiệp... Và cũng đầy trân trọng, khâm phục.


Còn ngày mai nữa thôi, mình sẽ biết rốt cuộc Yuichi và Mikage sẽ đi về đâu... Dù thế nào đi nữa, duy chỉ một điều không bao giờ thay đổi:"Con người ai rồi cũng chết đi".


Nhìn nhận sâu hơn về thứ gọi là "Đến và đi", mình lại thấy lòng nhẹ nhõm và ưu tư.... thỉnh thoảng lại mỉm cười...chỉ bởi một chữ cái và một kí tự...


Như là bếp.


Mình cũng có những niềm vui riêng, giản đơn và hiền hoà.

Như Yuichi...

Mình cũng có một người dịu dàng quan tâm, dịu dàng cười, dịu dàng ôm, dịu dàng tạm biệt... Nhưng tất cả...

Đều chỉ như Bếp.

Và như món "mì xem trăng" mà thôi...


Tối hôm nay, tuy không có trăng, nhưng lòng mình đã vàng ngập ánh trăng rồi.

Comments


Featured Review
Tag Cloud
bottom of page